Ở Kinh Độ Không / At Meridian Zero
Không đủ thời gian để tìm
trước khi tự mình thất lạc
giữa những chữ cái đã mờ
trên giấy than khô
kẹt trong chiếc máy đánh chữ lỗi thời.
Không còn hứng khởi để khám phá
trước khi chính mình trở thành một bí mật
mất tích trên con thuyền cạn nước
xứ xở bờ biển dài nhưng ít đảo
không có trợ giúp nào cho cuộc lưu vong.
Không còn những buổi chiều ở đó
ngày nóng và tồi, miệng đầy bụi
người mệt, xe chen, thành phố nhão.
Ký ức thường loạn sắc,
trong khi tôi xám, bạc màu, và đã đi xa.
“Không nên nuốt hạt khi ăn dưa,
vì dây có thể mọc qua vòm miệng,”
đây là lời khuyên của một người đứng tuổi,
trên bãi biển mùa hè, mặc quần dài,
qua điện thoại.
Tôi nói, “Đừng lo, không gì có thể nẩy
trên một đời sống đã mất đất.”
HELP
- For help with viewing the Vietnamese on this site, please visit Penn State University’s resources, or search online for multilingual browser support.
Not enough time to search
before I myself become lost
among the faded letters
on a carbon copy
stuck in a defunct typewriter.
No more inspiration left to discover
before I too become a mystery
missing on a boat without water
the country has a snaking coast and few islands
no help whatsoever for the exile
No more afternoons spent there
the days a hot mess, mouths filled with dust
people exhausted, traffic jammed, the city crushed
memory often mixes up the colors
I need a new pair of sunglasses
“You shouldn’t swallow watermelon seeds,
because the vine might sprout from your mouth,”
this was the advice of a middle-aged man
on the beach in summertime, in pants,
over the phone.
I said, “Don’t worry, nothing can grow
on this soiled life.”
Printed from Cerise Press: http://www.cerisepress.com
Permalink URL: https://www.cerisepress.com/04/11/at-meridian-zero